Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

CÁI THỜI KỲ CỤC ẤY

Cái thời kỳ cục ấy,
Cả nước như lên đồng.
Suốt ngày hô chống Mỹ,
Chán, lại hô xung phong.

Chán nữa thì học tập
Paven Coocsaghin,
Rồi Lôi Phong Trung Quốc,
Rồi chửi Diệm “bù nhìn”.

Rồi tất cả sau đấy,
Tịnh không trừ một ai,
Viết đơn ra tiền tuyến,
Thống thiết và viết dài.

Khuyến khích viết bằng máu,
Nhưng cấm viết mực đen.
Chí ít phải mực đỏ.
Không viết là đồ hèn.

Tất nhiên mọi người viết.
Trong đó có cả tôi.
Tôi gian, viết mực đỏ
Rồi bảo máu, thế thôi.

Không phải tôi hèn nhát.
Đơn giản vì sợ đau.
Mà rồi mực và máu
Trông na ná một màu.

Giờ mà nói thì dễ,
Chứ thời ấy biết gì.
Bảo đánh Mỹ thì đánh,
Bảo đi thì cứ đi.

Không đi cũng không được.
Không đánh cũng không xong.
Anh chỉ là hạt bụi,
Mà dám cưỡng cuồng phong?

Tôi có một thằng bạn,
Nhà cách lũy tre dày.
Thời Cải Cách, bố hắn,
Bị thiêu chết trên cây.

Như tôi, thằng bạn ấy
Cũng viết đơn, nhiều lần,
Nhưng không được nhập ngũ
Vì là con “Việt gian”.

Sau, chiến tranh ác liệt,
Hắn được gọi đầu quân.
Một ngày khi có giấy,
Hắn ngã, gãy hai chân.

Là do hắn sơ ý
Lúc leo lên hái cau,
Trượt chân, ngã, suýt chết.
May không chết, chỉ đau.

Khi tôi đến thăm hắn,
Vì là chỗ bạn thân,
Hắn nói hắn trốn lính
Nên tự làm gãy chân.

Sau đó khoảng năm rưỡi,
Khi chân đã bình thường,
Hắn được gọi nhập ngũ
Rồi tung vào chiến trường.

Năm sáu tám hắn chết,
Nghe nói ở Quảng Bình.
Giờ chưa tìm thấy xác,
Ngẫm mà thấy thương tình.

Vậy, mình tôi duy nhất
Biết cái bí mật này, -
Bí mật hắn trốn lính, -
Biết, buồn bao năm nay.

Còn tôi thì bất chợt
Đảng cho đi nước ngoài.
Cảm ơn đảng điều ấy,
Cảm ơn cả thần tài.

Nhân tiện, xin được nói,
Tôi là người gặp may.
Cũng chính nhờ chế độ,
Nên mới được thế này.

Mà đạo của người Việt
Không cho phép chúng ta
Được ăn còn được chửi.
Đó là điều xấu xa.

Nên các bài tôi viết
Xuất phát tự đáy lòng
Mong đảng và nhà nước
Đổi mới chóng thành công.

Còn ba cái chuyện cũ
Là những chuyện đã rồi,
Viết để chúng nó biết,
Chúng, tức cháu con tôi,

Biết rằng giờ đất nước,
Xấu tốt vẫn của ta,
Vậy gắng mà học tập
Đặng xây dựng nước nhà.

PS
Tôi xin lỗi bạn đọc
Cái kiểu thơ nôm na.
Cứ có gì nói ấy,
Là vì tôi đã già.

Mà già nên nói thẳng.
Uốn éo để lòe ai?
Tôi, một bụng đầy chữ,
Chủ trương không viết dài.

Thái Bá Tân
Hà Nội, 10. 7. 2012

0 comments:

Đăng nhận xét